SÁM QUY MẠNG (II)
Nương mình đức Giác-Hoàng điều-ngự,
Nguyện kinh mầu diệu-ngữ truyền trao,
Ba thừa, bốn quả ngôi cao,
Dủ lòng từ-tế, độ mau con rày.
Chúng con tự xưa nay ngang trái,
Nên sa vào khổ ải vô-biên.
Chịu vòng sanh tử liền liền,
Ra đây vào đó ưa riêng sắc tài.
Dây buộc trói mỗi ngày thêm chắc,
Miệng, mũi, tay càng thắc càng đau,
Đường tà, biển ái lăn vào,
Trau tria lỗi quấy lấp rào tài năng.
Đường nghiệp ác, càng xăng lối bước,
Nguyện Phật, tăng rưới phước chúng con,
Trải lòng hối quá tội mòn,
Vớt đưa chỉ dẫn chẳng còn lầm sai.
Ra biển khổ Phật-đài thẳng bước,
Hiện đời nay, hưởng phước thanh nhàn,
Nguyện cầu thỏa-mãn rảnh-rang,
Đời sau, càng đặng vẻ-vang trí mầu.
Nơi chánh quốc, thầy sâu chỉ dạy,
Tuổi thiếu-niên ngộ-ngải lý thiền,
Sáu căn ba nghiệp lặng yên,
Không ưa lợi-dục chỉ niềm thanh-tu.
Gương giới-đức trơn tru chẳng bợn,
Nét từ-bi rộng lớn độ đời,
Duyên khẩm đủ, nạn xa dời,
Soi gương Bát-nhã, dòm nơi chí thành.
Tu Chánh Pháp, học rành liễu nghĩa,
Chống thuyền từ, một phía thẳng xuôi.
Ba-kỳ biển kiếp vượt lui,
Dựng cờ chánh-giác, xé nùi tối nghi.
Hiển Tam-bảo, phá tham-si,
Cúng hầu chư Phật, ngại gì mỏi mê,
Các cửa học, một bề học suốt,
Rộng nhiều phương, thắp đuốc đưa đường.
Sáu thần-thông, một nguyện-vương.
Trên bờ pháp-giới, thẳng đường độ-sanh.
Đồng Quan-âm, tâm lành một niệm,
So Phổ-Hiền mấy điểm chân tu.
Phương này, cõi ấy ngao du,
Hiện thân thuyết-pháp chẳng lu tánh mầu.
Cõi địa-ngục, âu-sầu quỉ đói,
Phóng hào-quang, biến rọi pháp-thần.
Đức từ, rộng bủa thâm ân,
Chúng-sanh khắp độ, niệm trần nhẹ phân.
Nghe danh ta, hoặc thân trông thấy,
Phát Bồ-đề, khổ ấy thoát qua.
Nước băng, lò lửa tránh xa.
Hóa thành rừng báu, thơm hòa nơi nơi.
Cơn khảo phạt, đồng sôi trái sắt,
Trở thành nhà Cực-lạc thảnh thơi.
Manh lông đền trả nợ đời,
Cũng đều rảnh khỏi vướng nơi trần phiền.
Cùng những bệnh, lây truyền chất độc,
Đem thuốc hay lừa lọc vi-trùng.
Những năm đói rét khốn cùng
Hóa nhiều phẩm vật, độ cùng ấm no.
Việc lợi ích, giúp cho muôn loại,
Cứu bà con, khắp trải ơn thù.
Xé lưới ái, phá tham ngu,
Vượt ra bốn thú, không lu tánh lành.
Đồng hàm-thức, vãng-sanh nước Phật,
Quả Bồ-đề, chứng bực Thượng-nhơn.
Hư-không mòn hết sạch trơn,
Nguyện tôi sâu rộng, không cơn nào cùng.
Khắp thế-giới, hòa chung giống-trí,
Thường lặng soi, chơn-lý diệu-mầu.
Mười phương cõi Phật thâm sâu,
Mở đường giải-thoát, lánh câu luân-hồi.
|